Những ai đã gặp ông Võ Sỹ Bình, thật khó tin ông từng cực kỳ lý trí và vô tín. Càng khó tin hơn khi biết trước đây, mỗi khi có dịp làm việc với các Mục sư, ông khuyên họ: “Hãy đi kiếm việc gì khác mà làm!”
Tôi gặp ông Bình lần đầu tại nhà ông ở xã Tân Thạnh Đông, huyện Củ Chi, thành phố Hồ Chí Minh qua lời giới thiệu của một người bạn. Ngôi nhà cấp 4 sạch sẽ, bài trí đơn giản, chủ yếu là không gian dành cho sinh hoạt hàng tuần của Hội Thánh.
“Cứ gọi chú cho thân mật” – ông nói, rồi cười hiền lành, thân thiện.
Mời tôi ly cà phê, ông trò chuyện tự nhiên, thân tình. Thi thoảng ông dừng lại, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt của lòng biết ơn, khi nhớ lại những năm tháng lầm lạc của đời mình.
“Mình không muốn thì ai bắt?”
Ông Võ Sỹ Bình sinh tại Thăng Bình, Quảng Nam. Năm 10 tuổi, ông mồ côi cả cha lẫn mẹ, và được người lớn đưa vào học chữ ở trường Tin Lành – Đà Nẵng. Ông hồi tưởng.
“Mỗi ngày tôi được khuyến khích học thuộc lòng 1 câu Kinh Thánh và 1 bài hát đơn giản và nhận được phần thưởng là 1 ổ bánh mì! Vì thế, ngày nào tôi cũng cố gắng học để có bánh ăn!” Ông nhớ lại, và cho biết thêm tuy được ăn, được học ở trường Tin Lành, nhưng ông “không phải người Tin Lành”.
Học được 4 năm, ông nghỉ, lao ra đời làm đủ thứ nghề để kiếm sống như: phụ xe, làm bánh, thậm chí có lúc phải vào chùa ăn nhờ ở đậu. Rồi ông nhận biết chỉ có đi học mới có thể giúp ông thay đổi số phận, thay đổi tương lai mình. Vì thế, ông bắt đầu cố gắng học.
Trong thời gian học tại trường công lập Hòa Vang, Đà Nẵng, ông tham gia phong trào học sinh – sinh viên và bắt đầu hoạt động cách mạng. Sau kháng chiến, ông được phân công công việc với nhiều cấp bậc, chức vụ; từ xã, huyện cho đến vị trí cao ở Trung ương.
“Tính ra tổng cộng gần 37 năm tôi làm việc tại các cơ quan Nhà nước” Ông kể.
Ông tiếp tục kể tôi nghe những câu ông thích lặp đi lặp lại suốt những năm còn tại chức: “Các ông không có việc chi làm hay sao mà đi làm Mục sư?” Ông hỏi các tôi tớ Chúa, và họ đáp:
“Vì Chúa kêu gọi chúng tôi làm”.
Ông ngạc nhiên: “Mấy ông nói nghe lạ! Mình không muốn thì ai bắt được mình?”
Có lần ông còn cướp lời các Mục sư đang cầu nguyện, mục đích mỉa mai, cười cợt: “Mấy ông suốt ngày cứ cảm ơn Chúa, trong khi tôi mới là người trả tiền cho bữa ăn!”
PHÉP LẠ & CƠ HỘI
Ông có người con gái ‘rượu’ sinh năm 1983, nhưng khoảng năm 2000 cô ấy bị đau mắt, rồi dần dà không nhìn thấy gì nữa, mặc cho ông chữa chạy từ Bắc chí Nam. Những năm ấy ông làm việc ở Đà Nẵng, các vị Mục sư thuộc hàng giáo phẩm lúc bấy giờ hay biết, mở lời xin được cầu nguyện cho con gái ông, nhưng ông vẫn vô tín, cứng lòng.
“Tôi không bao giờ tin vào thần thánh, phép màu” – Ông khẳng định. Nhưng các Mục sư vẫn tiếp tục bền bỉ, đề nghị cầu thay cho con ông tại Nhà thờ. “Các ông muốn làm gì thì làm.” – buồn bã, chán nản, tuyệt vọng! Ông đáp.
Nhưng rồi con gái dần khỏi bệnh, đôi mắt cô bắt đầu hồi phục và sáng trở lại. Ông xúc động: “Tôi mừng lắm! Nó là đứa con duy nhất. Nếu không có phép màu, không được sự thương xót, can thiệp của Chúa, chắc chắn nó sẽ mù lòa vĩnh viễn, vì các Bác sĩ đã bó tay”.
Nhưng rồi ông vẫn không tin vào ai khác ngoài bản thân, đúng ra ông chỉ tin vào chủ nghĩa nhân bản, vô thần, cho rằng con người làm được mọi việc bằng sức lực và khả năng mình, bàn tay ta làm nên tất cả.
Một lần khác, khi con gái kể với ông rằng cô nằm mơ thấy mình đậu 2 trường đại học, ông lắc đầu: “Đó là việc ngoài sức con”.
Ông biết thực lực con mình, rằng con ông lúc đó vẫn đang đau mắt, học hành dang dở. “Chuyện đó không thể xảy ra” – Ông nhớ lại và tiếp tục vô tín, tiếp tục thách thức Chúa:
“Nếu con gái con đậu đại học, con sẽ tin Chúa”.
Chúa thành tín, Đấng luôn làm những việc mà con người không thể tưởng tượng nổi. Một người đau mắt sắp sửa mù lại có thể đậu vào 2 trường Đại học Mỹ thuật. Điều này khiến ông bắt đầu nghĩ: “Ông Trời thực sự quyền năng”, dù vẫn không bằng lòng tin nhận Chúa.
Vậy rồi sau nhiều năm tháng hết vô tín lại tìm kiếm nơi nương tựa. Ông trải lòng, tiếc nuối:
“Chúa đem đến nhiều cơ hội để tôi nhận biết Ngài, nhưng tôi cứ mãi vô tâm. Đến khi bằng lòng tin nhận Chúa thì đã muộn màng vì thời gian không còn nhiều nữa.”
Chúa, Đấng luôn yêu thương, tha thứ!
Thật vậy, sau bao nhiêu bắt bớ, thách thức, vô tín, mỉa mai, nhưng Chúa vẫn yêu thương, tha thứ, theo đuổi cuộc đời ông cho tới khi ông thực sự ăn năn, quay đầu.
Vài năm sau được chuyển công tác vào TP.HCM, ông không ở nhà được cấp, mà tới ngụ tại một điểm nhóm tại Hóc Môn. Tại đây, ông mới thực sự mở lòng tin nhận Chúa. Ông thờ phượng Chúa, học Kinh Thánh và được tăng trưởng niềm tin.
Như sứ đồ Paul/Phao-lô ngày xưa, những chiếc “vảy cá” bắt đầu rớt khỏi mắt, ông khám phá ra nhiều điều mới lạ trong Kinh Thánh mà trước đây ông chưa từng biết. Ông dần hiểu ra điều mà các vị Mục sư trước đây từng nói: một khi đã gặp gỡ Chúa, thì “Dù không muốn cũng phải làm (nói về Chúa, về Tin Lành – NV)”.
Ông cảm ơn Chúa dù từng “rất không muốn”, nhưng Chúa vẫn nhân từ, chờ đợi ông tin nhận Ngài! Ông bước đi trong đức tin, trông cậy Chúa và bằng nhiều cách, nhiều lần, ông càng kinh nghiệm Chúa nhiều hơn.
Chúa kêu gọi ông học Kinh Thánh và hầu việc Ngài. Hiện, ông đang hầu việc Chúa tại Hội Thánh Thiên Ân, Củ Chi.
“Dù không muốn, Chúa vẫn kêu làm! Và một khi Chúa đã kêu thì không ai có thể từ chối được” – Ông khẳng định.
Chiều thứ Bảy hàng tuần, hơn 20 em nhỏ đến chơi, học tập tại điểm nhóm. Đây là cơ hội để ông chia sẻ về tình yêu Chúa cho bọn trẻ. “Cảm ơn Chúa, Ngài cũng dự bị các bạn thanh niên đến dạy vẽ, tiếng Anh mỗi tuần cho các em” – Ông tâm tình. Hơn ai hết, ông cảm thông được cảnh mồ côi, cơ cực “đói cơm không ai biết, lỡ lời không ai phân” – Ông nói. Nên ông luôn cưu mang chúng, ấp ủ tâm huyết mở một trung tâm dành cho trẻ em mồ côi.
Vậy rồi Trung tâm Thiên Ân ở Lộc Giang, Long An ra đời. “Nhờ lúc nhỏ được học ở trường Tin Lành mà cho tới tận giờ tôi vẫn còn thuộc nhiều câu Kinh Thánh” – Ông nhớ lại. Vì vậy, khi mở được trung tâm này, ông áp dụng ngay điều đó vào: dạy các em học Lời Chúa.
Dù đã giao lại cho người khác quản lý, ông cho biết hiện trung tâm có hơn 30 em được bảo bọc, trưởng dưỡng nơi đây. Rồi ông chỉ tay qua miếng đất cạnh nhà, đau đáu mong ước có thể mua được chỗ đất ấy để xây thêm 1 ngôi trường nữa, giúp thêm các em mồ côi, cơ nhỡ, khó khăn có cơ hội học tập, trưởng thành.
Tôi hỏi liệu ông có tiếc khi từ bỏ tất cả chức vụ, sự nghiệp cả đời theo đuổi? Ông cười, đáp cũng nhiều người hỏi vì sao một người “vô đạo” như tôi lại có thể tin nhận Chúa? Và, ông trả lời bằng câu chuyện dụ ngôn trong Kinh Thánh: Một người nọ tìm được đám ruộng có chứa kho báu liền vui mừng trở về bán hết gia tài mình mua đám ruộng đó, bởi người đó biết rõ giá trị của nó. (Matthew/Ma-thi-ơ 13:44-48), rồi cười nhẹ, nói:
“Tôi đã tìm được cả kho báu rồi!”
Chia tay, ông ‘thưởng’ thêm cho tôi câu chuyện về Giô-sép:
“Khi hoàn cảnh xảy đến ta tưởng đó là hoạn nạn, nhưng thực ra Chúa đem đến hoàn cảnh để hoàn thành chương trình tốt đẹp của Ngài.”
Cảm tạ bàn tay quyền năng của Đức Chúa Trời, Chúa chúng ta! Amen!
Ông Võ Sỹ Bình sinh năm 1954, hiện sống tại xã Tân Thạnh Đông, huyện Củ Chi, TP.HCM
Saigon, 11/2017
Nguồn oneway.vn