Phân Tích Mối Liên Hệ Giữa Đức Tin Và Việc Làm

Kinh thánh: Gia-cơ 2:14-26

Phân đoạn Kinh Thánh trong Gia-cơ chương 2:14-26 là một trong những phân đoạn gây nhiều tranh luận và nhiều hiểu lầm nhất trong thư Gia-cơ.  Có nhiều tà giáo đã dùng phân đoạn nầy một cách sai lầm, bóp méo sự thật và giải thích ý nghĩa của phân đoạn nầy là chúng ta phải góp phần vào trong công việc cứu rỗi của Chúa qua việc làm của mình, phải làm công quả thì mới vào Thiên Đàng được.  Nhưng đó không phải là điều sứ đồ Gia-cơ muốn nói đến ở đây; ông muốn cho chúng ta biết cách phải sống thế nào sau khi chúng ta trở thành tín đồ Đấng Christ.  Nếu chúng ta không hiểu sứ đồ Gia-cơ muốn nói gì, thì sẽ nghĩ rằng mình sẽ phải làm việc để được vào Thiên Đàng.  Dường như điều sứ đồ Gia-cơ nói đi ngược lại với những gì sứ đồ Phao-lô dạy trong thư Rô-ma, nhưng thật sự không phải vậy.

Sứ đồ Phao-lô, trong thư Rô-ma, chống lại với chủ nghĩa luật pháp nhấn mạnh đến việc một người tin Chúa phải giữ tất cả luật pháp của người Do thái thì mới được cứu.  Sứ đồ Phao-lô rất là cứng rắn trong lập trường của ông rằng chúng ta không cần phải giữ những luật pháp của người Do Thái thì mới trở thành tín đồ Đấng Christ, và ông viết thư cho nhóm người đang gặp khó khăn vì chủ nghĩa luật pháp nầy.  Sứ đồ Gia-cơ, mặt khác, thì không đối phó với chủ nghĩa luật pháp, nhưng với một thái cực ngược lại, ông muốn chống lại với tinh thần lè phè, biếng nhác  Đây là một tinh thần thụ động muốn sống sao thì sống, chỉ cần tin Chúa là đủ rồi, không muốn làm gì hết.

Sứ đồ Phao-lô và sứ đồ Gia-cơ tranh chiến với hai kẻ thù khác nhau.  Nhưng vấn đề xảy ra vì hai người cùng dùng một chữ: việc làm, và họ dùng cách khác nhau.  Khi sứ đồ Phao-lô dùng chữ việc làm, ông muốn nói đến luật pháp Do Thái, như phép cắt bì, hay những luật về lễ nghi được chép trong Thánh Kinh Cựu Ước.  Nhưng khi sứ đồ Gia-cơ dùng chữ việc làm, ông muốn nói đến nếp sống cơ đốc, những việc chúng ta làm sau khi chúng ta được cứu, cách cư xử của chúng ta, sự thay đổi trong hành động của chúng ta, không phải luật lệ phải tuân giữ nhưng việc làm bởi lòng yêu thương.  Chữ việc làm được dùng hai nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Khi sứ đồ Phao-lô nói về ân điển và đức tin, ông nói về gốc của sự cứu rỗi, điều gì xảy ra ở bên trong khi một người tin nhận Chúa.  Mặt khác, khi sứ đồ Gia-cơ nói về đức tin, ông không nói về gốc của sự cứu rỗi, nhưng nói về bông trái của sự cứu rỗi, những bằng chứng ở bên ngoài bày tỏ sự thay đổi xảy ra ở bên trong.  Chúng ta không thay đổi bởi vì chúng ta làm điều thiện, chúng ta được thay đổi bởi đức tin vào ân điển của Chúa.  Nhưng sau khi chúng ta thay đổi, bằng chứng của sự thay đổi được thể hiện qua cách ăn ở của mình.  Đức Chúa Jesus phán:  Ấy vậy, các ngươi nhờ những trái nó mà nhận biết được (Ma-thi-ơ 7:20).  Chúng ta có thể nhìn vào cách cư xử của một người mà biết được bên trong của người ấy ra làm sao, bởi vì những gì ở bên trong chúng ta sẽ được thể hiện ra bên ngoài qua lời nói và hành động của chúng ta.

Vì thế mà sứ đồ Phao-lô và sứ đồ Gia-cơ không có mâu thuẫn với nhau.  Sứ đồ Phao-lô bàn về làm thế nào biết mình là cơ đốc nhân; còn sứ đồ Gia-cơ thì bàn về làm thế nào bày tỏ mình là cơ đốc nhân.  Sứ đồ Phao-lô, trong phân đoạn bàn về thế nào được cứu chỉ bởi đức tin, nói về làm thế nào để trở thành một tín hữu; còn sứ đồ Gia-cơ nói về làm thế nào để cư xử như một tín hữu sau khi tin Chúa.  Cả hai người không có mâu thuẫn gì cả.

Chúng ta có thể xem tóm tắt của hai chân lý nầy:  Vả, ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em, bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Ấy chẳng phải bởi việc làm đâu, hầu cho không ai khoe mình; vì chúng ta là việc Ngài làm ra, đã được dựng nên trong Đức Chúa Jêsus Christ để làm việc lành mà Đức Chúa Trời đã sắm sẵn trước cho chúng ta làm theo (Ê-phê-sô 2:8-10).  Trong câu 8, ông nói đến việc chúng ta được sự cứu rỗi bởi đức tin, và trong câu 10, ông nói đến việc chúng ta được cứu cho một cuộc đời làm việc lành.  Có 3 giới từ trong phân đoạn nầy, nhờ ân điển, bởi đức tin, để làm việc lành.  Nếu chúng ta sắp lộn những giới từ nầy, chúng ta sẽ gặp rắc rối.  Ví dụ như, nếu chúng ta được cứu bởi làm việc lành, để được đức tin, thì chắc chúng ta sẽ gặp trở ngại.  Nhưng sứ đồ Phao-lô nói chúng ta nhờ ân điển, bởi đức tin mà được cứu để làm việc lành.

Trong phân đoạn nầy, sứ đồ Gia-cơ cho chúng ta năm bằng chứng để biết chắc chúng ta có đức tin thật:  (1) Đức tin thật không chỉ là những điều chúng ta nói (câu 14).  (2) Đức tin thật không chỉ là những điều chúng ta cảm xúc (câu 15).  (3) Đức tin thật không chỉ là những điều chúng ta suy nghĩ. (câu 18a). (4) Đức tin thật cũng không chỉ là những điều chúng ta tin tưởng. (câu 19).  (4) Đức tin thật là những điều chúng ta thực hành (câu 20).

Vì vậy, sứ đồ Gia-cơ không nói rằng chúng ta phải gắng sức làm công quả để được vào Thiên Đàng.  Ông cũng không có nói rằng việc làm dẫn đến sự cứu rỗi, nhưng ông nhấn mạnh rằng việc làm là kết quả của sự cứu rỗi.  Cách chắc chắn nhất là sự tin chắc trong tâm hồn và sự đảm bảo từ những người khi họ nhận thấy được những kết quả của đức tin trong cuộc đời của chúng ta.

Bài viết của MS Lê Hoàng Trọng, D.Min.

Content retrieved from: https://htloichua.blogspot.com/2023/05/phan-tich-moi-lien-he-giua-uc-tin-va.html.

Khả Năng Của Bạn Là Bản Đồ Của Chúa Cho Đời Sống Bạn

“Nguyền xin Ngài bởi quyền năng của Đức Chúa Jesus Christ khiến anh em nên trọn vẹn trong mọi sự lành, đặng làm thành ý muốn Ngài, và đẹp lòng Ngài.” (Hê-bơ-rơ 13:21)

Ngày xưa, có một số thú vật muốn bắt đầu mở trường học cho thú vật.  Chúng quyết định các môn học sẽ bao gồm chạy, leo, bơi, và bay.  Rồi chúng đã quyết định là tất cả các thú vật nên học tất cả các môn này.

Thế là có nhiều nan đề xảy ra.  Vịt giỏi hơn thầy của mình về bơi, nhưng chỉ thi đậu môn bay với điểm trung bình, còn môn chạy thì quá dở.  Vì vậy, trường cho vịt khỏi học môn bơi để ở laị tập dượt môn chạy sau khi tan học.  Điều này khiến cho chân vịt bị trầy xước tả tơi, nên điểm môn bơi đã tuột xuống trung bình.  Tuy nhiên con thú nào cũng cảm thấy bớt lo và khoái chí hơn, ngoại trừ vịt.

Thỏ hồi đầu khóa học đã dẫn đầu lớp về môn chạy, nhưng vì có quá nhiều bài phải làm lại cho môn bơi lội, nên bị sưng phổi, phải nghỉ học.  Sóc xuất sắc về môn leo trèo, nhưng thật kém trong lớp học bay vì thầy dạy muốn sóc bắt đầu từ dưới đất bay lên, chứ không phải bay từ trên xuống.  Sóc ta bị co rút bắp thịt vì căng dãn nhiều quá, nên chỉ được điểm “C” về môn leo trèo và điểm “D” môn chạy.  Chim ưng là đứa học trò phá rối nhất từng bị phạt vì không chịu theo kỷ luật.  Thí dụ, trong lớp học leo trèo, chim ưng luôn đạt tới đỉnh ngọn cây trước nhất, bằng cách bay chứ nhất định không chịu trèo.  Cuối cùng, vì chim ưng không chịu tham dự lớp học bơi, nên nó đã bị đuổi học.

Câu chuyện vui này nhắc chúng ta rằng Chúa đã thiết lập cho mỗi loài một khả năng cụ thể trong một lãnh vực cụ thể, và Ngài không mong mỏi mọi loài phải làm tất cả những việc khác.  Khi bạn mong mỏi mọi người đều phải rập y một khuôn, thì tất cả những gì bạn nhận được sẽ là sự thất vọng, chán nản, tầm thường, và thất bại.  Vịt được tạo ra để làm vịt chứ không phải làm một con nào khác.

Và bạn được tạo ra để là chính bạn.  Chúa đã ban cho bạn những khả năng độc đáo, và Ngài muốn bạn sử dụng nó theo cách Ngài đã định.

Khả năng của bạn là bản đồ bày tỏ ý muốn của Chúa dành cho đời sống của bạn.  Nó chỉ hướng. Khi bạn biết bạn giỏi về điều gì, thì bạn có thể biết Chúa muốn bạn làm gì với cuộc sống của bạn.

Kinh Thánh chép trong Hê-bơ-rơ 13:21, “Nguyền xin Ngài bởi quyền năng của Đức Chúa Jesus Christ khiến anh em nên trọn vẹn trong mọi sự lành, đặng làm thành ý muốn Ngài, và đẹp lòng Ngài.”

Thảo luận

Bạn có những ân tứ thuộc linh nào?

Dựa vào năng khiếu của bạn — các ân tứ thuộc linh, tấm lòng, những khả năng, nhân cách, và kinh nghiệm – bạn nghĩ Chúa muốn bạn dùng đời sống của bạn như thế nào?

Cố gắng để vượt trội trong một lãnh vực mà bạn không có khiếu sẽ cản trở trong sự phục vụ hữu hiệu nhất của bạn như thế nào?

Rick Warren

Tìm Kiếm Của Cải Trên Trời

Cuộc sống sẽ cho chúng ta rất nhiều thử thách. Trên đường đời, chúng ta sẽ gặp những hoàn cảnh thử thách đức tin của chúng ta nơi Chúa. Hoàn cảnh đó sẽ tra xét tính cách và động cơ của chúng ta. Nhưng tôi hy vọng rằng bạn sẽ chọn Chúa thay vì của cải tạm thời của thế gian này vì Ngài xứng đáng để là sự lựa chọn trước nhất của bạn.

Chúa có thể làm những điều lớn lao trong cuộc đời bạn. Một mình Ngài có thể đáp ứng mọi nhu cầu của bạn. Tình yêu của Ngài sẽ khiến bạn trở nên trọn vẹn, và một khi bạn đã nhận được tình yêu đó, bạn sẽ không bao giờ khao khát tình yêu từ bất kỳ một người nào khác. Bạn có thể bị choáng ngợp với những thứ hào nhoáng tạm bợ của thế gian này, nhưng chỉ có Chúa mới có thể lấp đầy khoảng trống trong tấm lòng bạn và phục hồi bạn hoàn toàn. Chỉ có Chúa mới có thể thay đổi cuộc đời bạn và thanh tẩy bạn. Không có gì trên thế gian này quan trọng hơn Chúa. Trong Ngài, có sự sống đời đời.

Vậy nên, hãy nghĩ xa hơn các kế hoạch nhất thời của bạn ngay bây giờ. Đừng lãng phí thời gian của bạn vào những điều mà sẽ không làm vinh hiển Cha Thiên Thượng của chúng ta. Hãy ngừng tích trữ của cải, cái không tồn tại được lâu. Hãy bắt đầu xây dựng sự giàu có mà sẽ tồn tại mãi mãi. Hãy bao gồm Chúa trong mọi việc bạn làm, và bạn sẽ kinh nghiệm được một cuộc đời đáng sống là thể nào. Vâng, vẫn sẽ có những nan đề nếu nhìn từ phía bên ngoài, nhưng một cuộc đời sống cho Chúa thì thật viên mãn bên trong.

Chúa Giê-xu phán trong Ma-thi-ơ 6:19-21, “Các con đừng tích trữ của cải ở dưới đất, là nơi có mối mọt, ten rỉ làm hư, và kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy. Nhưng hãy tích trữ của cải ở trên trời, là nơi không có mối mọt, ten rỉ làm hư, cũng chẳng có kẻ trộm đào ngạch, khoét vách mà lấy. Vì của cải các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó.

Tất cả chúng ta đều đang tìm kiếm niềm vui và hạnh phúc. Và đôi khi, chúng ta nghĩ rằng mình chỉ có thể kinh nghiệm được những điều đó khi có tất cả sự giàu có của thế gian này. Chúng ta cần nhớ rằng hạnh phúc là một sự lựa chọn. Hạnh phúc đến từ bên trong bạn, và bạn không bao giờ có thể tìm thấy sự thỏa lòng đó ở bên ngoài. Bạn cần tìm kiếm sâu bên trong. Bạn cần phải quyết định. Và Chúa sẽ dạy bạn cách làm điều đó, chỉ cần bạn có tấm lòng khiêm nhường để chịu lắng nghe và vâng lời, Chúa sẽ chỉ cho bạn cách để sống hạnh phúc.

Của cải của thế gian này không thể giải đáp những câu hỏi sâu sắc nhất trong tấm lòng bạn. Tiền tài vật chất không bao giờ có thể chữa lành nỗi đau bên trong. Những thứ đó chỉ giống như một loại thuốc giảm đau tạm thời. Nhưng khi tất cả sự giàu có của bạn không còn nữa, nỗi đau sẽ đè bẹp bạn hết lần này đến lần khác. Chỉ có tình yêu của Chúa mới có thể hàn gắn tấm lòng tan vỡ của bạn. Ngài sẽ không thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng Ngài sẽ cho phép bạn nhìn mọi việc từ một khía cạnh khác.

Tôi hy vọng bạn sẽ luôn đặt Chúa lên trên sự giàu có của thế gian này. Tôi cầu nguyện rằng bạn sẽ trân trọng Ngài hơn mọi thứ khác. Ngài là của cải quan trọng nhất của bạn. Tình yêu của Ngài là món quà đẹp nhất mà thế gian này có thể có được. Đừng bỏ lỡ cơ hội trải nghiệm đời sống trên đất với Ngài. Tôi dám cá với bạn đây sẽ là trải nghiệm viên mãn nhất mà bạn từng có từ trước đến nay.

Thi-thiên 73:25-26, “Ở trên trời con có ai trừ ra Chúa? Còn dưới đất con chẳng ước ao người nào khác hơn Chúa. Thể xác và tâm hồn con bị tiêu hao, nhưng Đức Chúa Trời là sức mạnh của lòng con; và là phần của con đến đời đời.

Dịch và biên tập: Eunice Tu (hoithanh.com)

Nguồn: youarepursued.com

Hội Thánh: Nơi Chúng Ta Học Yêu Thương

“Ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó.” (Ma-thi-ơ 16:18b)

Chỉ có Hội Thánh tồn tại đời đời.

Không điều gì khác tồn tại. Không có việc kinh doanh nào sẽ tồn tại mãi mãi. Không chính phủ nào sẽ tồn tại mãi. Không có quốc gia nào sẽ tồn tại mãi. Chỉ có Hội Thánh sẽ tồn tại đời đời.

Chúa Jêsus đã nói trong Ma-thi-ơ 16:18, “Ta sẽ lập Hội thánh ta trên đá nầy, các cửa âm phủ chẳng thắng được hội đó.”  Hội Thánh là ý tưởng tuyệt vời nhất mà Chúa hoặc bất cứ người nào từng nghĩ đến.

Toàn cõi vũ trụ đã được tạo dựng ra cho gia đình của Chúa. Gia đình của Chúa được gọi là gì? Hội Thánh.

Hội Thánh không phải là một tòa nhà. Hội Thánh là gia đình của Chúa. Chúa muốn một gia đình, vì vậy Ngài quyết định tạo ra toàn cõi vũ trụ chỉ để Ngài tạo ra Trái Đất, chỉ để Ngài tạo ra loài người, chỉ để chúng ta có tự do lựa chọn để chọn Ngài hoặc chối bỏ Ngài. Ngài biết rằng sẽ có một số người trong chúng ta chọn yêu mến Ngài, và Ngài sẽ đưa chúng ta lên Thiên Đàng để mãi mãi trở thành một phần của gia đình Ngài.

Điều này có ý nghĩa gì đối với bạn nếu bạn đã ở trong gia đình của Chúa? Nghĩa là vì chúng ta sẽ sống cùng nhau mãi mãi, nên tốt hơn hết là chúng ta học sống hòa thuận. Trong khi bạn còn sống trên đất này, bạn phải yêu mến gia đình của Chúa.
Yêu mến Chúa thôi thì không đủ. Bạn phải yêu mến Hội Thánh. Bạn muốn biết Chúa yêu mến Hội Thánh đến mực nào không?  Ngài chết vì Hội Thánh. Bất cứ ai nói: “Tôi yêu Chúa Jesus, nhưng tôi không cần Hội Thánh” thì người đó không hiểu. Người đó là một tín hữu chưa trưởng thành. Rất nhiều người lợi dụng Hội Thánh nhưng không yêu mến Hội Thánh.

Bạn có yêu mến Hội Thánh không? Hay bạn chỉ lợi dụng Hội Thánh? Đấng Christ đã chết vì Hội Thánh. Bạn phải học yêu thương mỗi tín hữu trong thân thể Đấng Christ.

Mục Sư Rick Warren

Vai Trò Người Mẹ Trong Kế Hoạch Của Đức Chúa Trời

Mỗi năm khi đến Ngày của Mẹ, chúng ta lại có dịp tôn vinh những người mẹ của mình. Đối với một số người đây có thể là một ngày đau buồn vì mẹ của họ không còn trên đời nữa. Một số người có lẽ đã không có mối quan hệ tốt đẹp với mẹ của họ. Một số người gặp khó khăn khi làm mẹ. Lại cũng có những người mẹ mà con cái đã gây ra những vết thương lớn trong cuộc đời mình.

Công việc của người mẹ không phải là lên kế hoạch cho cuộc đời của con mình. Đó là công việc của Đức Chúa Trời. Công việc của người mẹ là hiểu vai trò của mình trong kế hoạch của Đức Chúa Trời.

Trong phân đoạn Kinh Thánh và chúng ta sẽ phân tích ngày hôm nay, chúng ta thấy một người mẹ tên là Giô-kê-bết, người đã hiểu được vai trò của mình trong kế hoạch của Đức Chúa Trời, bà không chỉ cứu sống con trai mình mà còn đặt nền tảng cho cuộc di dân xuất Ai Cập; góp phần thay đổi tiến trình lịch sử của dân sự Đức Chúa Trời mãi mãi.

Hỡi những người mẹ, Chúa có một kế hoạch cho con cái bạn và điều quan trọng là bạn phải hiểu vai trò của mình trong kế hoạch đó.

Hãy bảo vệ con cái mình một cách tốt nhất có thể

Xuất Ê-díp-tô Ký 2:1 chép, “Bấy giờ có một người thuộc dòng họ Lê-vi cưới một cô gái Lê-vi làm vợ.” Tên của người cha và người mẹ không được đề cập đến ở đây; nhưng Môi-se, tác giả của sách này sau đó đã đề cập đến tên của họ trong chương 6 (câu 20). Ở đó, chúng ta thấy cha của Môi-se tên là Am-ram và mẹ ông tên là Giô-kê-bết.

Am-ram và Giô-kê-bết gặp nhau, yêu nhau, kết hôn và họ có con với nhau. Nhưng đứa con nhỏ ra đời có lẽ không đúng thời điểm theo quan điểm của con người nếu không muốn nói là thời điểm tồi tệ nhất. Tất nhiên, từ quan điểm của Chúa, đó là thời điểm hoàn hảo.

Dân Y-sơ-ra-ên đã sống ở Ai Cập mấy trăm năm. Họ sinh sôi nẩy nở và trở nên cường thịnh đến nỗi vị vua Ai Cập mới lên ngôi đã lo lắng rằng họ sẽ lật đổ người Ai Cập. Vua bắt đầu thực hiện các bước để đảm bảo điều này không xảy ra (1:7-9).

Đầu tiên, vua lập các đốc công để hành hạ dân Y-sơ-ra-ên bằng những công việc khổ sai (1:11). Về cơ bản, họ bị ép làm nô lệ và phải xây dựng các thành phố cho người Ai Cập. Khi điều đó không hiệu quả, vua đã ra lệnh cho các bà đỡ rằng, “Khi các ngươi đi rước thai cho người đàn bà Hê-bơ-rơ, hễ thấy sanh con trai, thì hãy làm cho chết đi; còn con gái, thì hãy để cho sống” (1:16). Nhưng Kinh Thánh nói rằng các bà đỡ “kính sợ Đức Chúa Trời” nên họ đã không làm theo lệnh vua (1:17). Thất vọng và sợ hãi dân Y-sơ-ra-ên, vua đã đưa ra “giải pháp cuối cùng”. Vua truyền lệnh ném tất cả con trai sơ sinh của người Hê-bơ-rơ xuống sông (1:22).

Trong bối cảnh như thế Môi-se ra đời. Kinh Thánh nói Giô-kê-bết thấy con mình xinh đẹp nên đem đi giấu (2:2). Có thể bé trai mới sinh này quá kháu khỉnh và dễ thương. Các bà mẹ đều nghĩ rằng con của họ là em bé đẹp nhất trên đời. Nhưng điều này có thể có nhiều ý nghĩa hơn thế.

Công-vụ 7:20 nói, “Vào thời điểm đó, Môi-se ra đời, khôi ngô tuấn tú trước mặt Chúa và được nuôi tại nhà mình trong ba tháng.” Khi Môi-se được sinh ra, bằng cách nào đó, Đức Chúa Trời đã gây ấn tượng với người mẹ; có lẽ giống như cách Ngài đã làm với Ma-ri và Giô-sép về Chúa Giê-xu; để họ nhận thấy có điều gì đó rất đặc biệt về con trẻ này. Rằng Chúa đã có một kế hoạch lớn lao cho cuộc đời của con trẻ ấy.

Người mẹ nhận ra công việc của mình là bảo vệ con trai nhỏ khỏi xã hội đồi bại nơi bé được sinh ra. Kinh Thánh nói bà “đem đi giấu trong ba tháng.” Chống lệnh vua, bà đã mạo hiểm mạng sống của mình để bảo vệ đứa con nhỏ.

Khi tôi 5, 6 tuổi, một ngày nọ, mẹ tôi đang trông trẻ cho một người bạn. Em trai tôi có lẽ mới 1 hay 2 tuổi nên bạn có thể tưởng tượng rằng hôm đó mẹ tôi rất bận rộn. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà rất gần đường ray xe lửa. Mẹ để ý thấy tôi không có trong nhà. Và bà nhận ra đoàn tàu đã dừng lại trước nhà. Tôi đã leo lên chiếc thang ở thành xe và cậu bé mà mẹ tôi đang trông giúp đang đứng đó nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Cậu ấy có lẽ khoảng 3 tuổi và tôi chắc rằng tôi đang cố gây ấn tượng với cậu ấy bằng việc trèo lên nóc toa tàu. Như bạn có thể tưởng tượng, mẹ tôi đã rất hoảng loạn. Nếu đoàn tàu di chuyển thì đó có thể là một bi kịch. Mẹ chạy ào ra rồi hét lên bảo tôi hãy xuống ngay khỏi đó. Tôi trèo xuống và đã nhận được những gì xứng đáng. Mẹ quất cho tôi mấy roi…rồi ôm chằm lấy tôi mà khóc.

Chúa đã ban cho các bà mẹ một bản năng mạnh mẽ để chăm sóc và bảo vệ con cái của họ. Nhưng sự che chở của các bà mẹ tin kính bao hàm nhiều điều hơn là chỉ che chở về mặt thể xác. Một người mẹ bảo vệ con cái của mình bằng cách dạy chúng các luật lệ của Đức Chúa Trời và sau đó đảm bảo rằng con cái của mình tuân theo các luật lệ đó.

Hỡi các bà mẹ, bạn cần hiểu rằng con bạn sẽ giỡn chơi với bạn nếu bạn cho phép chúng làm điều đó. Vì chúng biết mẹ chúng dễ mềm lòng hơn cha; mẹ luôn quan tâm, che chở và hay bênh vực nên chúng sẽ lợi dụng điều đó để làm điều sai quấy.

Con cái ăn chơi trác táng rồi bị vướng vào vòng lao lý hết lần này đến lần khác nhưng lần nào mẹ cũng là người bảo lãnh cho chúng. Con cái cờ bạc dẫn đến nợ nần chồng chất và mẹ là người luôn đứng ra để trả nợ cho chúng. Điều này không giúp được gì cho các con mà người mẹ đang hại chính con mình. Các bà mẹ thường phạm sai lầm này từ khi các con của họ chỉ là những đứa trẻ, đơn giản vì họ đã yêu con sai cách.

Công việc của các bà mẹ là nuôi dạy con cái nên người bằng cách bảo vệ các con để chúng không trở thành nạn nhân của thế giới tội lỗi này; và đôi khi điều đó có nghĩa là chống lại mong muốn sai trật của chúng mặc dù điều đó có thể khiến các con khó chịu và phải chịu nỗi khổ của sự kỷ luật nghiêm khắc.

Làm tất cả những gì bạn có thể với những gì bạn có

Chúng ta thấy rằng Giô-kê-bết đã giấu con trai mình trong ba tháng nhưng chắc chắn rằng việc giấu đứa trẻ ngày càng trở nên khó khăn hơn. Đứa trẻ có xu hướng khóc nhiều hơn. Những người Ai Cập sống xung quanh có thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ và trình báo.

Kinh Thánh nói rằng người mẹ lấy một cái thúng đan bằng mây, trét chai và nhựa thông, tất nhiên làm vậy để chống thấm nước (2:3). Bây giờ câu hỏi này ngay lập tức dấy lên: Có người mẹ nào lại để con trai mới sinh ba tháng của mình vào một cái thúng trét chai rồi thả trôi sông. Tại sao bà không kiếm một chiếc thuyền nhỏ xinh xắn hay rương hòm gì đó an toàn hơn? Rõ ràng, “Đó là tất cả những gì bà có.” Người mẹ ấy đã làm tất cả những gì có thể; bà đã giữ cho con an toàn trong ba tháng với những gì mà một người nữ nô lệ tội nghiệp có thể làm được.

Nếu bạn đã làm mẹ, bạn sẽ hiểu được cảm giác của Giô-kê-bết. Khi bà đan chiếc thúng và trét chai chung quanh nó, nỗi sợ hãi bao trùm lấy bà khi bà tự hỏi, “Thế này đã đủ chưa? Ôi, giá như mẹ có thể làm điều gì đó tốt hơn cho con!” Bà thấy không bao nhiêu cho đủ nhưng chiếc thúng đã nổi được trên mặt nước. Đủ để con trai bà sống sót và viết về điều này sau đó.

Chúng ta thường nghĩ rằng Chúa sử dụng những con người phi thường với khả năng phi thường để làm những điều phi thường nhưng sự thật là Chúa sử dụng những con người bình thường như người nữ nô lệ này, và những thứ bình thường như lau sậy và nhựa thông để làm một điều phi thường như giải cứu và nuôi nấng một bé trai mà sau này sẽ trở thành người giải cứu cả dân tộc.

Đây không phải là lần duy nhất. Đức Chúa Trời đã sử dụng Môi-se và cây gậy của ông để giải phóng dân sự. Đức Chúa Trời đã dùng Đa-vít và cái ná của người để kết liễu gã khổng lồ. Đức Chúa Trời đã dùng ba trăm chiếc bình bằng đất sét của Ghê-đê-ôn để đánh bại hàng ngàn quân địch. Đức Chúa Trời đã dùng một cậu bé bình thường và bữa trưa gồm hai con cá và năm chiếc bánh để nuôi hơn năm nghìn người.

Mọi bà mẹ đều trải qua những nỗi sợ hãi nhất định. Kể từ giây phút đứa con chào đời, khi niềm vui bắt đầu phai nhạt đi đôi chút, nó được thay thế bằng cảm giác trách nhiệm quá lớn. Bạn có thể phải vật lộn với những câu hỏi: Mình có đủ khả năng để nuôi dạy con cái không? Liệu mình có khả năng dẫn dắt các con tin tưởng và đi theo Chúa Giê-xu không? Mình có thể nuôi dạy chúng trở thành những người nam người nữ khôn ngoan, có ích cho xã hội không?

Cầu xin ân điển và bình an tràn đầy trên [chị em] nhờ sự nhận biết Đức Chúa Trời và Đức Chúa Giê-xu, Chúa chúng ta!  Quyền năng của Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta mọi điều liên quan đến sự sống và sự tin kính, qua sự nhận biết Ngài là Đấng đã kêu gọi chúng ta bằng vinh quang và nhân đức của Ngài.” (2 Phi-e-rơ 1:2-3)

Đức Chúa Trời đã ban cho bạn mọi thứ bạn cần để nuôi dạy con mình.

Nỗi sợ hãi không chỉ thể hiện ở sự e ngại mà còn ở sự hối hận. Những người mẹ thường tự trách mình vì đã không làm được điều tốt hơn cho con cái. Nhưng bạn không cần phải sống như vậy nếu bạn đã làm mọi thứ có thể với những gì bạn có.

Hết lòng tin cậy Chúa

Giô-kê-bết biết rằng chỉ có Chúa mới có thể cứu con trai bà. Vì vậy, bà tin cậy Chúa sẽ chăm sóc và bảo vệ đứa trẻ. Và Ngài đã không khiến bà thất vọng.

Câu 5 – Con gái Pha-ra-ôn xuống sông tắm thấy cái thúng bằng cói giữa đám sậy. Câu 6 – Con gái của người đã ra lệnh giết tất cả trẻ sơ sinh đã “cảm thương cho đứa bé”. Câu 8 – Công Chúa đồng ý tìm một người vú trong số những người nữ Do Thái để nuôi đứa trẻ. Tại sao không phải là một vú em người Ai Cập? Câu 9 – Giô-kê-bết đã ẵm đứa trẻ về nuôi dưỡng và còn được trả công.

Có phải tất cả điều này chỉ là ngẫu nhiên? Không, đó là sự quan phòng thiên thượng. Đức Chúa Trời là đạo diễn đứng đằng sau tất cả những hoàn cảnh này vì Ngài đã có kế hoạch cho con trẻ.

Người mẹ đã chứng tỏ mình tin cậy Chúa bằng cách buông tay. Bà thực sự đã thả con trai nhỏ xuống dòng sông đầy cá sấu. Điều này hoàn toàn đi ngược lại bản chất con người. Dòng sông là nơi chết chóc. Đó là mồ chôn tập thể của tất cả những đứa trẻ khác. Bà có thể làm gì đó khác đi thay vì thả xuống sông. Nhưng bà đã làm vậy. Tại sao? Phải chăng bà đã làm điều đó theo chỉ dẫn của chính Đức Chúa Trời?

Hê-bơ-rơ 11:23 nói, “Bởi đức tin, khi Môi-se mới sinh ra, cha mẹ ông đem đi giấu trong ba tháng, vì thấy đứa con khôi ngô, nên không sợ chiếu chỉ của vua.” Mặc dù để con trai ra đi là trái với bản năng tự nhiên của người mẹ, nhưng người mẹ này đã làm điều đó. Số phận của con trai bà không phụ thuộc vào bà mà phụ thuộc vào Chúa. Con trẻ sẽ an toàn hơn trong vòng tay của Đức Chúa Trời. Bà tin cậy Chúa sẽ làm cho con trai mình điều mà bà không thể làm được.

Sau đó, bà được nuôi nấng con mình trong vài năm trước khi giao con cho công chúa người Ai Cập, bạn nên tin rằng bà  đã làm tất cả những gì có thể để con trẻ được thấm nhuần chân lý của Đức Chúa Trời trong những năm tháng đầu đời đó và rồi bà phải xa con một lần nữa.

Thomas Edison đã nói: “Tôi không có nhiều thời gian sống với mẹ, nhưng ảnh hưởng mà bà mang lại đã có tác động lâu dài trong cuộc đời tôi. Mẹ đã dạy cho tôi những bài học đầu đời mà tôi không thể nào quên được. Nếu không nhờ sự đánh giá cao và niềm tin của mẹ dành cho tôi vào thời điểm quan trọng trong trải nghiệm của tôi, thì có lẽ tôi đã không bao giờ trở thành một nhà phát minh. Tôi luôn là một cậu bé bất cẩn, và với một người mẹ có tâm lý khác người, lẽ ra tôi phải trở nên tồi tệ. Nhưng sự kiên định, ngọt ngào, tốt bụng của mẹ là sức mạnh tiềm tàng giúp tôi đi đúng hướng. Tôi trở thành người như hiện tại đều là nhờ mẹ tôi. Ký ức về bà sẽ luôn là một phước lành đối với tôi.

Kinh Thánh không nói gì về cuộc đoàn tụ của Môi-se và mẹ ông sau đó, có lẽ bà đã mất khi ông trưởng thành. Nhưng Môi-se đã ghi lại câu chuyện này. Tôi nghĩ rằng ông không bao giờ quên người mẹ của mình.

Dịch & biên tập: Eunice Tu

Nguồn: preaching.com

CHỮ HIẾU CỦA NGƯỜI TIN LÀNH

Ở nhiều nơi trên thế giới, người ta chọn Chúa nhật tuần thứ 2 của tháng 5 là Ngày Mẫu Thân, và Chúa nhật tuần thứ 3 của tháng 6 là ngày Phụ thân. Hội thánh Chúa tại Việt Nam chọn Chúa nhật tuần thứ 2 của tháng 5 là ngày Hiếu Kính Cha Mẹ. Hiếu kính cha mẹ là bổn phận hàng đầu của mỗi người. Và đó cũng chính là điều răn mà Chúa dành cho con dân Ngài.

Hôm nay, Chúa nhật 14/05/2023, chương trình Tĩnh Nguyện Hằng Ngày thân mời quý thính giả cùng suy gẫm Lời Chúa qua chủ đề CHỮ HIẾU CỦA NGƯỜI TIN LÀNH.

“Hãy hiếu kính cha mẹ của con, để con được sống lâu trên đất mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ban cho con.” (Xuất Ai Cập Ký 20:12)

Lời Chúa trong Xuất Ai Cập Ký 20:12 truyền lệnh cách rõ ràng, “Hãy hiếu kính cha mẹ của con, để con được sống lâu trên đất mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ban cho con.” Đây là lời của Đức Chúa Trời dạy về cách sống của con người trên thế gian đối với những người đã sinh thành dưỡng dục mình, là điều răn thứ 5 trong Mười Điều Răn.

Mười Điều Răn là luật pháp cao nhất Đức Chúa Trời ban hành trong thời kỳ Cựu ước cho dân Y-sơ-ra-ên, được chép trong sách Xuất Ai Cập ký chương 20. Bảng luật pháp này đã được chuẩn bị một cách vô cùng thánh khiết và thiêng liêng trong suốt cả chương 19 trước đó, được viết ra trong một khung cảnh hết sức đáng sợ với tiếng sấm vang, tiếng kèn thổi, chớp nhoáng, núi ra khói.

Mười Điều Răn do chính bàn tay và chữ của Đức Chúa Trời viết ra: “Hai Bảng đó do Đức Chúa Trời làm ra, chữ là chữ của Đức Chúa Trời khắc trên các bảng đá” (Xuất Ai Cập Ký 32:16).

Tất cả Mười Điều Răn đều là mạng lệnh, mà mạng lệnh là điều phải làm, không phải là sự chọn lựa làm hay không. Đây không chỉ là mạng lệnh của Chúa dành riêng cho tuyển dân Y-sơ-ra-ên mà cho tất cả mọi người. Hiếu kính cha mẹ được liệt kê là một trong mười điều răn. Bởi vậy chúng ta mới thấy, chữ “hiếu” rất quan trọng với người Cơ đốc.

Chúng ta thường nghe cụm từ “công ơn cha mẹ”, vậy “công ơn” ấy chính xác là gì? Ca dao Việt Nam có câu: “Công Cha như núi Thái Sơn. Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra. Một lòng thờ mẹ kính cha. Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con.” “Đạo con” hay lối sống của người làm con là phải hiếu thảo với cha mẹ, không phải chỉ là để “trả ơn” mà quan trọng hơn là bày tỏ tình yêu với cha mẹ bởi ơn thì làm sao mà trả hết. Người ta có thể trả nợ tiền bạc, nhưng không thể trả nợ tình yêu. Tình yêu là sợi dây vô hình mà thiêng liêng kết nối gia đình, giữa cha mẹ con cái với nhau, chứ không chỉ đơn thuần là công lao. Chúng ta hiếu thảo với cha mẹ vì tình yêu của cha mẹ dành cho mình, vì sợi dây thiêng liêng nối liền giữa tình cha mẹ và lòng con cái, điều đó là vô giá.

Khi con cái đối đãi với cha mẹ bằng tình yêu thì họ có thể làm với tất cả tấm lòng yêu mến của mình mà không thấy nặng nề áp lực như là một bổn phận, trách nhiệm. Điều đó chính là ý nghĩa lớn lao nhất mà Đức Chúa Trời muốn khi đặt nó vào điều răn thứ năm trong Mười Điều Răn.

Nếu tình yêu của cha mẹ dành cho con cái không sao kể xiết, thì Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng tình yêu mà Đức Chúa Trời đối đãi với chúng ta còn lớn lao hơn thế. Lời Chúa phán trong Ê-sai 49:15 rằng, “Dù người mẹ quên con mình, Ta vẫn không bao giờ quên con.”

Nếu bạn thắc mắc Chúa yêu chúng ta như thế nào mà tình yêu ấy lại lớn hơn cả tình yêu của cha mẹ, thì 1 Giăng 4:9 cho chúng ta biết, “Tình yêu thương của Đức Chúa Trời đối với chúng ta đã được bày tỏ trong điều nầy: Đức Chúa Trời đã sai Con Một của Ngài đến trần gian để chúng ta nhờ Con ấy mà được sống” (1 Giăng 4:9).

Nói cách khác, bản chất của ‘đạo hiếu’ chính là tình yêu. Chúng ta yêu cha mẹ vì cha mẹ đã yêu chúng ta trước. Chúng ta yêu Chúa vì Ngài yêu chúng ta trước (1 Giăng 4:19).

Một số người chưa hiểu rõ niềm tin của người Tin Lành nên đã cho rằng “theo Chúa là bất hiếu vì không thờ cúng ông bà, cha mẹ”. Tuy nhiên, không phải vậy. Người tin Chúa có thể hãnh diện chứng tỏ cho những người xung quanh biết rằng chúng ta hiếu thảo cha mẹ bằng một cách khác, một cách đúng đắn hơn, phải lẽ hơn, chính là tình yêu. Yêu cha mẹ không phải thể hiện qua một đám tang linh đình, một đám giỗ hoành tráng, những nghi thức rình rang, tốn kém, nhưng thực chất thì lại muốn người đã khuất cho mình được bình an, may mắn, phù hộ độ trì. Nếu với mục đích như vậy thì những nghi thức, buổi lễ kia cũng chỉ đang hướng về chính mình. Hiếu thảo với cha mẹ phải được thể hiện qua lối sống yêu thương dành cho cha mẹ.

Vậy nên, chúng ta là những người làm con, hãy yêu thương cha mẹ mình cách hết lòng. Hãy cầu nguyện, săn sóc, chăm lo, phụng dưỡng cha mẹ mình. Với những ai có cha mẹ chưa biết Chúa, hãy cầu nguyện và chia sẻ tình yêu của Chúa dành cho cha mẹ để cha mẹ có thể được hưởng sự sống đời đời. Đó chính là sự hiếu thảo lớn nhất mà chúng ta có thể làm cho cha mẹ mình khi họ chưa biết về sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời.

Đồng thời, mỗi người con Chúa cũng đừng quên tình yêu mà Cha Thiên thượng dành cho mình. Hãy yêu Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực và hết cả trí khôn của chúng ta. Nguyện rằng mỗi cuộc đời chúng ta luôn tuôn chảy tình yêu dành cho Chúa, cho cha mẹ, và cho tất cả mọi người.

Cầu nguyện: Lạy Chúa yêu dấu, cảm ơn Ngài đã ban cho con gia đình. Xin Chúa ban cho cha mẹ con sức khỏe dồi dào, được vui hưởng những năm tháng trên đất. Xin Ngài cũng cho con có thể sống bày tỏ tình yêu thương thật đối với cha mẹ mỗi ngày. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jesus Christ, Amen.

Quý thính giả thân mến, đạo hiếu của người Tin Lành chính là đạo yêu thương. Vậy nên, hãy sống yêu thương cha mẹ và thể hiện tình yêu thương của bạn qua lời nói, cử chỉ, việc làm. Hãy để cho các bậc làm cha mẹ kinh nghiệm được tình yêu mà bạn bày tỏ. Nhất là với những người cha mẹ còn chưa biết Chúa, xin Chúa thêm sức cho bạn được mạnh mẽ để có thể làm chứng về ơn cứu rỗi cho cha mẹ của mình. Nếu bạn cần tư vấn hoặc cầu thay đặc biệt cho gia đình của mình, đừng ngần ngại liên lạc với chương trình Tĩnh Nguyện Hằng Ngày nhé.
Nguồn: OneWay.vn

7 Bài Học Trong Cuộc Sống Billy Graham Học Được Từ Mẹ

Ảnh hưởng của người mẹ trong cuộc đời con trẻ thật không gì đo đếm được. Con trẻ nhận biết và tiếp thu tấm gương cũng như thái độ của mẹ mình khi bàn về các vấn đề như sự trung thực, tiết độ, tử tế và tính cần cù.” —Billy Graham

Sau đây là 7 bài học mà Billy Graham đã học được từ mẹ của ông, Morrow, người đã qua đời vào năm 1981—37 năm trước người con trai yêu dấu của bà.

Lao động là chân chính

Billy Graham đã viết trong cuốn tự truyện Just As I Am của mình, “Tôi được dạy rằng lười biếng là một trong những tệ nạn tồi tệ nhất, còn lao động thể hiện phẩm giá và danh dự của một con người.

Ngay từ khi còn nhỏ, ông đã thấy mẹ mình làm việc chăm chỉ để lo cho gia đình, đó có thể là những công việc nặng nhọc như bổ củi để nhóm bếp hay xử lý sổ sách kế toán cho trang trại của gia đình.

Billy Graham từng nói: “Mẹ tôi là một người phụ nữ làm việc bằng chính đôi tay của mình.

Bạn biết không, ngày tôi ra đời bà hái đậu cả buổi sáng và vào khoảng bốn giờ chiều thì tôi chào đời.

Châm-ngôn có nói rằng ‘nàng… lạc ý lấy tay mình mà làm công việc.’ Trong những năm tháng khó khăn, mẹ tôi đã làm việc ở trang trại kiêm luôn công việc sổ sách và trả lời điện thoại.

Bức ảnh này được chụp vào năm 1919, là bức ảnh đầu tiên ông chụp chung với mẹ khi được 6 tháng tuổi.

Lời cầu nguyện của người mẹ thật quyền năng

Billy Graham nói, “Thật là một niềm an ủi cho tôi khi biết rằng bất kể tôi ở đâu trên thế giới này, mẹ tôi vẫn đang cầu nguyện cho tôi.

Ngay từ khi còn nhỏ, cha mẹ ông đã thường xuyên cầu nguyện sốt sắng cho ông và các em.

Ông viết, “Mỗi lần cha mẹ tôi cầu nguyện cho các con trai và con gái của họ, họ tuyên bố rằng các con của mình sẽ phụ thuộc vào Chúa để có được sự khôn ngoan, sức mạnh và lòng can đảm để sống một đời sống tiết độ bất kể hoàn cảnh nào có thể xảy ra.

Hơn thế nữa, họ cầu nguyện cho con cái mình có thể được vào vương quốc của Đức Chúa Trời.

Morrow Coffey Graham, mẹ của Billy Graham, cùng các con vào ngày 28 tháng 2 năm 1971. Từ trái sang phải: Jean, Melvin, Billy và Catherine.

Dành thời gian cho Lời Chúa mỗi ngày

Mẹ và cha tôi không được học hành nhiều… nhưng mẹ tôi là một người nữ của Đức Chúa Trời,” Billy Graham nói vào Ngày Của Mẹ năm 2003

Trong cuốn tự truyện Just As I Am, ông Graham viết, “Khi cha mẹ tôi đọc Kinh Thánh chung với cả nhà, họ không chỉ thực hiện điều đó như một nghi thức tôn giáo. Mẹ nói với chúng tôi rằng ba mẹ đã lập một “bàn thờ gia đình” bằng việc đọc Kinh Thánh hàng ngày ngay từ ngày đầu tiên họ kết hôn.

Họ xem Kinh Thánh là Lời của Đức Chúa Trời, tìm kiếm và nhận được sự giúp đỡ thiên thượng để gìn giữ gia đình.

Ông nói mẹ ông luôn “đảm bảo để chúng tôi họp mặt thường xuyên và đều đặn—chứ không chỉ quanh bàn ăn tối hoặc trước đài phát thanh để nghe các chương trình phát sóng yêu thích. Mẹ nhóm chúng tôi lại xung quanh mẹ và cha tôi để lắng nghe những câu chuyện Kinh Thánh, cùng tham gia những buổi cầu nguyện chung trong gia đình và chia sẻ cảm nhận về sự hiện diện của Chúa.

Billy Graham là con cả trong gia đình có bốn người con. Trong bức ảnh này, ông chụp ảnh cùng cha mẹ và các em bên ngoài ngôi nhà thời thơ ấu của mình ở Charlotte năm 1962.

Tập thói quen đọc sách từ khi còn nhỏ

Billy Graham viết trong cuốn Just As I Am, “Ở nhà, từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã khuyến khích tôi có thói quen đọc sách.

Cuốn The exploits of Robin Hood in Sherwood Forest [tạm dịch là ‘Chiến tích của Robin Hood trong Rừng Sherwood’] đã mê hoặc tôi. Tôi đã đọc toàn bộ loạt truyện Tom Swift và Rover Boys. Trong số những cuốn sách phiêu lưu ưa thích của tôi có Tarzan; chúng ra mắt vài tháng một lần. Tôi rất nóng lòng chờ đến khi cuốn tiếp theo được phát hành, và mẹ tôi  luôn mua sách cho tôi.

Sở thích đọc sách của ông đã trở thành một phần quan trọng trong đời sống ông. Graham đã đọc hàng ngàn cuốn sách, và ông nổi tiếng là người đọc nhiều chương Kinh Thánh mỗi ngày. Ông cũng đã viết hơn 30 cuốn sách, giúp vô số người nhận biết, yêu mến và hiểu về Đức Chúa Trời.

Hôn nhân là điều đáng để đấu tranh gìn giữ

Billy Graham đã viết trong cuốn tự truyện của mình, “Đôi khi giữa cha và mẹ cũng có những căng thẳng mà trẻ con chúng tôi không được phép nhìn thấy.” Nhưng ông chưa bao giờ nghe thấy cha mẹ mình dùng lời lẽ thô tục với nhau, và họ luôn tìm cách giải quyết những bất đồng của mình.

Mẹ và cha tôi (hầu hết là mẹ tôi) thỉnh thoảng có thể nổi giận khi gặp chuyện gì đó không vừa ý,” ông viết, “nhưng họ đã vượt qua mọi giông tố và đi cùng nhau cho đến trọn đời.

Ngay cả những bậc cha mẹ tốt nhất cũng mắc sai lầm

Billy Graham và các em của ông lớn lên trong một gia đình Cơ-đốc, nhưng cha mẹ của họ không hoàn hảo. Giống như tất cả các bậc cha mẹ, họ cũng phạm sai lầm. Một sai lầm nghiêm trọng đã xảy ra khi Billy còn nhỏ.

Ông viết trong Just As I Am, “Một lần nọ khi tôi bị ốm, mẹ nghĩ rằng bà đang cho tôi uống thuốc ho, nhưng thay vào đó, mẹ lại cho tôi uống i-ốt.” Sau cuộc điện thoại chóng vánh với dì, mẹ cho Billy ăn một ít sữa đặc nguyên kem từ trang trại bò sữa của gia đình để làm trung hòa iốt. Ông nói rằng đó là một trải nghiệm suýt chết.

Kết thúc tốt

Billy Graham viết, “Trong khi lời chứng về đời sống của mẹ đã giúp định hình con người tôi và dạy tôi cách sống, nhưng lời chứng về những năm cuối đời và sự ra đi của bà đã cho tôi cái nhìn sâu sắc về cách một người kết thúc cuộc đời trên đất của mình,” Billy Graham viết.

Trong những năm cuối đời, khi sức khỏe của bà giảm sút và chồng bà khi đó cũng đã qua đời, Morrow Graham đã luôn cầu nguyện và lắng nghe Kinh Thánh mỗi sáng.

Billy Graham viết, “Vào ngày 14 tháng 8 năm 1981, mẹ đã lặng lẽ rời khỏi đất này trong khi ngủ và về thiên đàng.

Khi biết tin, tôi vừa khóc vừa vui mừng. Trong tất cả những người tôi từng biết, mẹ là người có ảnh hưởng lớn nhất đối với tôi. Tôi chắc chắn rằng một lý do mà Chúa đã hướng dẫn và bảo vệ tôi, cũng như Ruth và các con, trong nhiều năm qua là nhờ những lời cầu nguyện của cha mẹ tôi.

Bạn cũng có thể có ảnh hưởng đến con cái qua đời sống tin kính của mình. Hãy bắt đầu bằng cách cầu xin Đấng Christ bước vào đời sống của bạn.

Billy Graham trao cho mẹ miếng bánh đầu tiên trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 60 của ông ở Charlotte, Bắc Carolina.

Dịch: Eunice Tu (hoithanh.com)

Nguồn: billygraham.org

TẠP-DỀ CẦU NGUYỆN CỦA MẸ JOHN WESLEY VÀ CHARLES WESLEY

Douglas, Richard Gilmore; Susanna Wesley, Sewing; Epworth Old Rectory; http://www.artuk.org/artworks/susanna-wesley-sewing-80694

Đằng sau cánh cửa mang tên gia đình là sự khó khăn chồng chất. Những điều thầm lặng xảy ra mà họ không muốn thế giới biết. Tuy nhiên, từ một số người (hiện tại và lịch sử) chúng ta được biết câu chuyện bên trong, cho dù họ có muốn nói hay không.

Một gia đình tan vỡ không phải lúc nào cũng rõ ràng từ cái nhìn đầu tiên, phải không? Susanna Wesley kết hôn với một mục sư. Họ có 10 đứa con, trong đó hai người con của bà lớn lên đã được Đức Chúa Trời sử dụng để đưa hàng triệu linh hồn đến với Đấng Christ. Đó là John Wesley và Charles Wesley. Sẽ là một câu chuyện mạnh mẽ nếu chúng chỉ dừng lại ở đây.

Nhưng đằng sau cánh cửa của ngôi nhà Susanna là những nỗi tuyệt vọng không ngừng tấn công. Bà kết hôn với một người đàn ông không biết quản lý tiền bạc. Họ không đồng ý về bất cứ điều gì, từ tiền bạc đến chính trị. Họ có 20 đứa con, 10 đứa đã chết trong độ tuổi sơ sinh. Sam (chồng của bà) để bà một mình nuôi dạy con cái trong thời gian dài. Điều này đôi khi chỉ vì một cuộc tranh cãi đơn giản.

Một trong số những đứa con của họ bị tật nguyền. Một đứa khác không thể nói cho đến khi gần sáu tuổi. Chính Susanna cũng bị bệnh nặng suốt quãng đời trên đất. Không có tiền để mua thức ăn hoặc bất cứ điều gì. Nợ nần luôn đeo bám họ.

Sam từng bị bỏ vào tù vì nợ quá cao không thể chi trả. Hai lần, những ngôi nhà mà họ sống bị cháy rụi, mất hết tất cả. Người ta cho rằng những thành viên trong nhà thờ của họ đã làm điều đó vì họ tức giận với những gì Sam giảng trên bục giảng! Một ai đó đã cắt bỏ những vú bò của họ để họ không có sữa, giết chết chú chó của họ và đốt cháy cánh đồng.

Khi Susanna còn trẻ, bà đã hứa nguyện với Chúa rằng mỗi khi rảnh rỗi, bà sẽ dành cho Chúa qua việc cầu nguyện và đọc Kinh Thánh. Nhưng việc chăm sóc nhà cửa và nuôi dạy nhiều con cái đã làm cho việc giữ lời hứa này trở nên gần như không thể thực hiện. Bà không có thời gian cho giải trí hoặc những giờ cầu nguyện dài! Bà là người làm vườn, vắt sữa, dạy con và quản lý cả gia đình một mình. Vì vậy, bà quyết định dành cho Chúa hai giờ mỗi ngày để cầu nguyện bất cứ khi nào!

Bà gặp khó khăn trong việc tìm một nơi riêng tư để thờ phượng Chúa. Vì vậy, bà đã khuyên các con của mình rằng khi chúng thấy bà đeo tạp dề trên đầu, đó có nghĩa là bà đang cầu nguyện và không thể bị làm phiền. Bà trung kiên với Chúa, cầu nguyện cho con cái mình và đọc hiểu về Lời Ngài, bất kể cuộc sống khó khăn đến đâu.

Và cuối cùng, bà biết rằng một ngày nào đó cuộc sống khó khăn sẽ kết thúc, bà sẽ đứng trước ngai vàng của Chúa và chịu trách nhiệm về cách mà bà sống khi còn trên đất.

Chúng ta có thể là người mẹ, vợ, người phụ nữ không ngừng đối mặt với những khó khăn, bận bịu từ trong gia đình. Hãy noi gương của Susanna, đeo tạp dề và cầu nguyện ngay giữa những khó khăn.

Quay trở lại đầu câu chuyện…

Các con trai của bà, John và Charles, đã trở thành những người mạnh mẽ cho vinh quang Đức Chúa Trời. John Wesley đã giảng đạo cho gần một triệu người trong thời đại của mình. Ở tuổi 70, ông đã truyền giáo Tin Lành đến cho 32.000 người – mà không sử dụng máy phát thanh! Ông mang đến sự phục hưng khắp nơi!

Và anh trai của ông, Charles, đã viết hơn 9000 bài ca thánh, trong đó có nhiều bài ca chúng ta vẫn đang hát ngày nay.

Nguồn: OneWay.vn
(Bài/hình: Church History)